Wellcome to My Blog

 


Những điều kì diệu đâu có xảy ra, tôi vẫn luôn nghĩ như thế. Và càng không tin vào chuyện cổ tích, nơi có những nhân vật siêu phàm. 

Năm nay tôi đã hơn hai mươi tuổi và điều duy nhất tôi tin, đó chính là những bức thư của tôi, được gửi đến miền tuyết trắng cho ông già Noel trước dịp Giáng sinh, từ căn nhà nhỏ của mình.

 Như là một thông lệ, cứ trước mỗi dịp giáng sinh đến, khi trên phố người ta giăng đèn điện đủ màu, khi người ta trang trí cây thông xanh, làm những người tuyết vô cùng đáng yêu, bố mẹ lại giục tôi viết thư gửi ông già Noel. Bố mẹ thật dễ dàng làm chúng tôi tin ông già Noel là có thật, ngày ấy, chúng tôi vẫn còn con nít mà.

 "Con sẽ viết gì và thư bây giờ bố mẹ?" tôi ríu rít như chim.

Bố từ tốn gợi ý cho tôi "Sao con không kể cho ông già Noel về kết quả học tập của mình, những lỗi xấu sẽ sửa và nói món quà con mong ước trong năm nay nhỉ ?"

Tôi cố nài thêm vài câu "Vậy con sẽ xin ông già Noel thật nhiều đồ chơi !" 

 Mẹ thấy thế chỉ cười và giải thích: "Con gái, chỉ một món thôi đấy, ông già Noel rất bận, còn phải phát quà cho các bạn khác nữa. Và mỗi người cũng chỉ được một món thôi! "

 Thế là tôi hí hoáy viết, bức thư đầu tiên với nét chữ nguệch ngoạc, tấy xóa, cộc cớn vài dòng : "Kính gửi ông già Noel. Năm rồi cháu rất ngoan và học giỏi, cháu hứa sẽ không ngủ dậy muộn nhiều nữa, mong ông già Noel tặng cho cháu một chiếc hộp bút nhé ! hộp bút bằng sắt có hình thủy thủ mặt trăng ấy. Cháu cảm ơn ông!"


 Và kết quả là sau đêm Noel, tôi đã nhận được chiếc hộp bút mà bấy lâu tôi thèm thuồng. Cảm giác thật là biết ơn ông già Noel hàng nghìn lần, cứ thể tôi cầm hộp bút nhảy cẫng lên, ôm vai bá cổ bố mẹ, hét vang cả nhà. Đúng là sung sướng và hạnh phúc lắm. Vậy là tôi tin, ông già Noel đã cưỡi tuần lộc, quét bánh xe đầy tuyết đi khắp nhân gian và dừng lại tặng tôi món quà ấy.

***

 Những năm sau, khi lớn hơn vài tuổi, tôi vẫn giữ thông lệ ấy. Rồi bí mật về những lá thư Giáng sinh được tôi khám phá ra khi mở chiếc hộp giấy nhỏ trong nhà kho, nơi mà mẹ đã lưu giữ chúng. Thì ra là thư của tôi đâu có đến được miền xứ tuyết trắng xóa kia, mà gửi đi chính tại nhà mình.

Giờ tôi đã hiểu sao bố mẹ vẫn nhắc tôi rằng "Bố mẹ sẽ gửi thư giúp con, chỉ có người lớn mới biết cách gửi, nếu không thư sẽ lạc mất". Tôi cũng ngây ngô tin vào điều ấy, để giờ phát hiện ra, thấy buồn ghê gớm, tôi đã buồn mất cả mấy ngày. Cũng không thể trách bố mẹ được.

 Thời gian chảy trôi quá nhanh, tôi đã trưởng thành, rời xa bố mẹ đến học ở một thành phố khác, đông đúc hơn, những lá thư Giáng sinh giờ đã trôi vào hồi ức. Và Giáng sinh năm nay, tôi đã 20 ! Cuối năm, bố mẹ tôi ai cũng tất bật với công việc, tôi cũng vậy, trải qua kì thi cuối kì. Ngoài đường không khí Noel rộn ràng, giữa chốn thành phố rộng lớn, hào nhoáng này, người ta trang trí, bày biện đồ đạc thật bắt mắt, đẹp lung linh hơn nhiều so với ở nhà tôi.


Giáng sinh này, tôi sẽ đón cùng với bạn bè mới, nơi ở mới, tất cả đều mới...Chúng tôi cũng mua vòng, lá tuyết tùng, quả thông về kết vòng hoa treo trên cửa, mua kẹo gậy và sữa cùng ăn với nhau, cười nói xôn xao, cảm giác như tuổi thơ trôi đến thật gần.

Tôi bấm số, gọi về cho mẹ, nghe có tiếng rọt rẹt ở đầu bên kia, và sau đó là giọng mẹ, ấm lắm :
"Con gái à, mẹ đây, các con đón Giáng sinh vui vẻ chứ?" 

Tôi thấy tủi thân dâng nhẹ trong lòng " Dạ vui mẹ ạ, chúng con trang trí nhà rất đẹp, còn viết thư gửi ông già Noel rồi đọc cho nhau nghe, như hồi con còn nhỏ đó mẹ!"


Mẹ ngập ngừng hồi lâu, rồi nghẹn ngào: " Ừ , mẹ cũng đang đọc lại những lá thư Giáng sinh của con, những ngày tháng ấy vui thật đấy"
Tôi định phá đi cái bầu không khí nghèn nghẹn lúc bấy giờ, nhưng nghĩ cho cùng, Giáng sinh là dịp người ta về nhà, vậy mà tôi lại không về, chắc mẹ cũng buồn, tôi tin là mẹ sẽ hiểu cho tôi, vì giờ tôi đã lớn, đang tập xa vòng tay mẹ mà. Tôi không về, là mẹ buồn vì nhớ tôi đó.

****

Những năm sau này nữa, tôi đã ra trường, có một công việc ổn đinh, và vẫn ở xa bố mẹ. Dừng chân trước cửa trung tâm thương mại lớn và những ngày cuối năm, nhìn rất nhiều gia đình cùng nhau đi sắm đồ khiến tôi nhớ nhà, nhớ bố mẹ thấy cay khóe mắt. Nhớ lắm những lá thư đòi hộp bút, đòi búp bê Buratino, mà không đến được Bắc cực cho ông già Noel, nhớ bánh gừng mẹ tự tay làm, nhớ cây thông bố trang trí, bố mẹ không giàu có nhưng đã cho tôi những Giáng sinh ấm áp, đủ đầy, sóng sánh yêu thương.


Tôi bước chân vào tòa nhà ấy, ngồi một góc cafe quen thuộc, gọi một cốc cacao nóng, nhìn qua cửa kính. Lấy giấy bút, tôi đã viết bức thư nữa cho ông già Noel vào Giáng sinh này, viết về mùa đông lạnh giá nơi đây, về nỗi nhớ bố mẹ không kể xiết, và ước muốn được nhỏ lại, sống mãi dưới mái nhà yêu thương của mình, rồi một vài dự định trong tương lai. ước mơ sẽ đoàn tụ cùng bố mẹ.
Rồi, tôi gấp thư, ghi ngoài bì thư không phải địa chỉ ở Bắc cực lạnh giá như trước, mà là tổ ấm yêu thương của tôi. Nơi mà tôi luôn mong ngóng về.

Ngoài phố, những môi xinh trẻ nhỏ nhoẻn cười ấm áp, người với người, tay trong tay đón một mùa Noel mới an lành, hạnh phúc. Tôi nghe lòng mình lắng lại, ấm vô biên...

Đăng nhận xét Blogger

 
Top

Nhận xét mới!

Loading…
Close