Wellcome to My Blog

 


Một sáng mùa thu trong veo, trong veo như đôi mắt nâu hút hồn tựa hồ thu của cô gái. Nàng dạo bước một vòng quanh hồ Con Rùa. Việc dạo một mình, ngẫm nghĩ và thưởng cảnh - với nàng là một cách xả stress hiệu quả. Dừng chân bên chiếc ghế đá, nàng lấy giấy và chì ra, và lại vẽ. Mỗi lần một góc khác nhau, nàng chọn và vẽ khung cảnh mình thích.

Bỗng có tiếng nói vang bên tai:
_Bạn gì ơi...

Nàng bất giác quay lại, là một chàng trai mắt mang kính, áo kẻ caro xanh lam, quần sẫm màu, trông cũng khá bảnh trai ngoại trừ vẻ mặt thất thần. Chàng lúng túng:
_Mình phiền bạn một chút được chứ?

Nàng còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, chỉ đáp trả theo quán tính "Ừ"

Còn chàng giờ mới nói được thành câu rành rọt:
_Mình vừa mới bị rơi mất ví, chắc là trong lúc đi bộ, giờ mình cần tiền để về, bạn có thể cho mình mượn tiền được không?

Nàng nhìn chàng với ánh mắt nghi ngại, cặp chàng vẫn đeo cơ mà, hay là chàng để ví trong túi quần nên bị rơi mất? Nghĩ miên man một dạo, thế nào nàng lại rút ví ra và đưa cho chàng tờ năm mươi ngàn. Thật ra, số tiền đó để đi bus là quá nhiều nhưng trong ví nàng lúc bấy giờ, ngoài mấy tờ hai trăm ngàn, thì có độc một tờ năm mươi mà mấy tờ hai ngàn lẻ mà thôi.

Hơi ngần ngại, rồi sau đó, nàng mạnh dạn đưa cho chàng:
_Bạn cầm lấy đi, rồi ra bến xe kẻo lỡ chuyến.

Chàng bây giờ gương mặt rạng rỡ hẳn lên:
_Xin lỗi bạn, mình cũng là vì bất đắc dĩ mới phải làm như thế này. Cảm ơn bạn nhiều. À, bạn cho mình số điện thoại của bạn nhé!

Nàng tần ngần:
_Để trả lại tiền cho mình à ? Trong đầu nàng lúc này nghĩ thế và phản xạ ngay.
_Ừ, mình nhất định sedx gọi cho bạn, phiền bạn ngại quá.

Nàng cười mỉm, lấy giấy ghi lại cho chàng số của mình.
Cái bóng dáng mảnh khảnh khuất dần trong dòng người, nàng vẫn tần ngần. Lắc đầu, nhắm mắt vào một cái, cứ nghĩ ra như mình vừa bị thôi miên. Nhưng không, đó là thật. Hài quá, cứ như trong phim.

Tại vì chàng đã hứa là sẽ gọi điện nên chuyện này cứ ám ảnh nàng. Tất nhiên là chẳng khi nào nàng kể lể cho lũ bạn nghe vì chắc chắn chúng sẽ châm chọc nàng thật dại trai, cả tin hay đại loại như thế.
Nàng đã chờ, một cuộc điện thoại khá lâu. Phải nói thật là mong nhận lại được tiền chỉ là một phần, vì tiền đó là do nàng tự kiếm được nên trân trọng là điều đương nhiên, nhưng chín phần còn lại là niềm tin của nàng.
Số tiền đó có thể coi như rơi mất, cũng chẳng làm nàng nghèo đi, chỉ là đợi chờ sao khiến lòng nàng chợt buồn. Nàng chỉ dám giữ lại một chút hi vọng gặp lại chàng trai mới quen, một lần.
Và nàng vẫn dạo quanh hồ, một mình, vẽ. Nhưng một thời gian dài sau khi xảy ra chuyện đó, nàng quên bẵng đi.


Rồi sáng ấy nàng đang phác một cây si đại thụ nằm ngả bóng xuống mặt hồ. Thấy có một bóng dáng tiến dần về phía mình, quay đi, nàng lại tập trung vào bản vẽ. Bỗng có giọng nói rụt rè bên tai:
_Bạn ơi,...

Nàng quay lại bắt gặp một nụ cười gượng giụ trên khuôn mặt đó, nàng đã gặp một lần, tự nhiên, thấy sao dễ thương đến thế.
_Mình muốn gửi tiền cho bạn, lần trước mình mượn bạn đó.

Nàng bỗng ngập ngừng và như thấy có hoa nở trong tim. Chàng giải thích là đã làm mất mảnh giấy ghi số điện thoại của nàng, nên không thể liên lạc với nàng được. Đã nhiều lần tìm nàng ở bờ hồ nhưng chẳng thấy. Có lẽ vì mỗi một lần nàng lại chọn cho mình một góc khác nhau. Tìm mãi, tìm mãi, cuối cùng hôm nay, cũng thấy nàng.

Có điều gì đó rộn ràng trong lòng và trái tim nàng đang nhảy nhót. Là niềm tin đã tìm thấy đúng chỗ, là những rung động, đang khoe sắc, trong tim...:)

Đăng nhận xét Blogger

 
Top

Nhận xét mới!

Loading…
Close